Mẹ Lan từ trước đến nay biết cầm điện thoại ấn nghe gọi là đã giỏi lắm rồi. Giờ lại còn biết nhắn tin. Nghĩ bụng chắc mẹ ấn nhầm, phần vì bực tức chuyện cái váy, Lan chẳng thèm đọc luôn.
Mẹ Lan hình như không còn sức lực để trả lời con gái mình, chỉ đưa đôi bàn tay gầy guộc lên vuốt má Lan. (Ảnh minh họa)
Từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu thương của cha, lại được mẹ chăm lo cho chu đáo đến tận chân tơ kẽ tóc nên Lan đã nghĩ ngay rằng đó chính là trách nhiệm, nghĩa vụ của mẹ đối với mình. Và nếu đó đã là trách nhiệm và nghĩa vụ thì nghiễm nhiên, Lan không cần phải báo đáp lại. Còn mẹ Lan, bà nghĩ rằng Lan từ nhỏ đã thiệt thòi nên bù đắp được gì cho con bà sẽ cố gắng. Dù cho người ta có nói ra nói vào rằng bà chiều con thái quá, nhưng bà mặc kệ, bà chỉ có mình Lan, bà cố gắng vất vả cả đời cũng là vì Lan, không cho Lan thì cho ai bây giờ.
Lan càng lớn lại càng đỏng đảnh, chỏng chảnh, việc nhà Lan chẳng muốn động tay, mọi việc cứ ỷ lại hết vào mẹ. Mọi người nói thì Lan cãi:
- Mẹ cháu nuôi cháu, mẹ cháu không nói gì thì thôi, các cô các bác cứ nói vào chuyện gia đình cháu làm gì.
Ai cũng nói mẹ Lan cần xem lại cách giáo dục Lan. Mẹ Lan nghe xong chỉ thở dài. Có phải bà không nói đâu, bà cũng nói rồi nhưng Lan cứng đầu quá. Lại sợ con giận dỗi bỏ đi, không học hành nữa thì bà còn khổ hơn. Máu chảy ruột mềm, thôi thì cứ gắng sức vì con, nó thấy mình vất vả rồi nó cũng sẽ hiểu cho mình mà thôi. Bà đâu có ngờ, sự nhu nhược, thương con sai cách ấy lại đẩy mình vào đau đớn ngày hôm nay.
Thấy tin nhắn của mẹ, Lan ngạc nhiên lắm. (Ảnh minh họa)
Năm đó, chật vật mãi Lan cũng đỗ được vào một trường đại học. Mẹ Lan mừng lắm, đi khoe khắp bà con họ hàng. Nhưng chưa kịp vui được bao nhiêu thì Lan đòi hỏi mỗi tháng Lan đi học phải được mẹ chuyển cho 5 triệu đồng. Không những thế, Lan sẽ không ở kí túc mà ra ngoài ở cùng bạn và mẹ Lan sẽ phải mua đồ đạc mới cho Lan chứ Lan không dùng lại đồ cũ. Nhìn số tiền mình có trong tay, lo hết cho Lan xong chắc chẳng còn đồng nào trong người nhưng thôi vì con, mẹ Lan vẫn cố gắng. Rồi ngày nào bà cũng thức khuya dậy sớm, chỉ cốt mong sao kiếm đủ được 5 triệu đồng đến cuối tháng còn gửi cho Lan.
Còn Lan, đi học một cái là cũng quên đường về quê luôn, chẳng còn nhớ gì đến vùng quê nghèo và người mẹ già sớm hôm tần tảo nuôi mình nữa. Nếu có nhớ, Lan cũng chỉ nhớ vào ngày cuối cùng của tháng, gọi điện về nhắc nhở mẹ gửi tiền lên đúng hạn mà thôi. Để rồi một hôm..
Vừa nhận được 5 triệu mẹ gửi, Lan hí hửng đi ra shop quần áo sắm luôn chiếc váy mà mình để ý từ lâu. Nhưng đáng tiếc, nó lại bị bán mất rồi. Hậm hực cầm tiền về thì Lan nhận được tin nhắn của mẹ. Thấy tin nhắn của mẹ, Lan ngạc nhiên lắm. Mẹ Lan từ trước đến nay biết cầm điện thoại ấn nghe gọi là đã giỏi lắm rồi. Giờ lại còn biết nhắn tin. Nghĩ bụng chắc mẹ ấn nhầm, phần vì bực tức chuyện cái váy, Lan chẳng thèm đọc luôn.
Một tháng trôi qua…
Đã quá hẹn gửi tiền một ngày mà mẹ vẫn chưa gửi tiền lên nên Lan thấy khó chịu lắm. Mẹ Lan có bao giờ chậm trễ chuyện tiền nong dù chỉ là một ngày đâu cơ chứ. Lan định gọi điện về hỏi mẹ nhưng nghĩ về thẳng nhà lấy còn nhanh hơn chờ gửi lên nên Lan vay bạn 100 ngàn, đón xe về quê. Thấy Lan về, mọi người gặp Lan chẳng nói gì, chỉ tỏ thái độ chán nản làm Lan lạ lắm. Đặt chân vào cửa nhà, Lan gọi mãi chẳng thấy mẹ trả lời. Đang định chạy đi tìm thì nghe có tiếng ho sù sụ trong nhà, lao vào trong, Lan chết đứng trước cảnh tượng ấy. Mẹ Lan đang nằm bẹp trên giường, người gầy như cái xác ve, khuôn mặt tái nhợt và chiếc khăn vừa ho để đầu giường, ướt máu đỏ. Vứt túi xách Lan lao đến, hốt hoảng:
- Mẹ… Mẹ bị sao vậy?
Mẹ Lan hình như không còn sức lực để trả lời con gái mình, chỉ đưa đôi bàn tay gầy guộc lên vuốt má Lan. Bác hàng xóm khi ấy cũng vừa sang, thấy Lan giọng không oán trách, chỉ buồn tủi:
- Mẹ cháu vì kiếm tiền gửi cho cháu mà tham việc, đổ bệnh nhưng không cho ai báo cho cháu. Mà hình như bác thấy điện thoại mẹ cháu có nhắn tin báo ốm cho cháu mà. Cháu không đọc sao?
Lan sừng sờ, tin nhắn một tháng trước mà Lan nghĩ là mẹ nhắn nhầm hóa ra… Lan ôm lấy mẹ, khóc nức nở. Lan biết Lan sai rồi, Lan biết Lan sai rồi. Nhìn cơn ho của mẹ không ngừng được, nước mắt Lan cứ thế trào ra. Lan đã làm những gì vậy, thời gian qua, cứ nghĩ đến Lan lại thấy hận mình. bây giờ Lan chỉ muốn bỏ tất cả để chăm sóc mẹ, Lan chỉ ước duy nhất một điều, mẹ sẽ được bình an mà thôi.
Theo blogtamsu