Tôi vừa nói vừa chỉ vào sợi dây chuyền mình đang đeo, mẹ chông tôi thốt lên: "Cho hồi môn gì mà không bằng người ta đi viếng đám ma vậy. Rõ chán".
ảnh minh họa
Ngày tôi về nhà chồng, mẹ tôi rưng rưng nước mắt. Bà nắm lấy tay tôi bảo:
- Con ơi, đi làm dâu rồi thì nhớ kính trên nhường dưới, đừng có nóng giận mất khôn, mình yêu mẹ chồng thì mẹ chồng mới yêu mình lại nghe con.
Tôi nắm lấy tay mẹ khóc ròng, mẹ tôi một đời chắt chiu, tận tụy nuôi tôi khôn lớn bằng mấy mớ rau nát, ngày tôi đi lấy chồng, bà đeo vào cổ tôi sợi dây chuyền 1 chỉ, tôi biết đó là cả một khoản tiền lớn đối với mẹ tôi và chắc hẳn bà phải dành dụm lâu lắm rồi mới có được.
Tôi ôm lấy mẹ cảm ơn, tôi tự nhủ rằng mình sẽ cất sợi dây chuyền này để làm kỷ niệm, tôi sẽ không bao giờ bán nó.
Chồng tôi là kiến trúc sư, cong việc ổn đinh, bố chồng tôi cũng mất sớm nên nhà chỉ có hai mẹ con. Gia cảnh của anh cũng gần giống với tôi khi bố mất sớm, mẹ tần tảo nuôi anh ăn học thành tài. Nhưng nhà anh may mắn hơn nhà tôi là giàu có hơn. Mẹ anh có một cửa hàng bán đồ ăn, thu nhập cũng ổn định. Khi anh lấy tôi, mẹ anh có vẻ không hài lòng lắm vì tôi nghèo nhưng thấy anh kiên quyết nên mẹ anh cũng phải xiêu lòng.
(Ảnh minh họa)
Đám cưới xong xuôi, tối hôm đó tôi cùng chồng và mẹ chồng ngồi kiểm phong bì. Mẹ chồng bất giác hỏi:
- Thế của hồi môn của con đâu?
- Dạ đây ạ – Tôi vừa nói vừa chỉ vào sợi dây chuyền mình đang đeo.
- Cho hồi môn gì mà không bằng người ta đi viếng đám ma vậy. Rõ chán.
Tôi cứng họng, nước mắt chực trào ra. Chồng tôi nghe thế bèn bảo:
- Mẹ cô ấy không có tiền, gom góp mãi mới được chừng đó nên nó là vô giá mẹ à, giống như cái nhẫn bạc bà ngoại cho mẹ khi mẹ lấy bố ấy.
Mẹ chồng nhìn tôi, chả hiểu sao lúc đó bà không nói gì nữa, bà đi vào phòng trong lấy ra 10 cây vàng rồi bảo:
- Đây là 10 cây vàng, mẹ cho con xem như làm của hồi môn.
- Mẹ… Mẹ cho con 3 chỉ vàng rồi còn gì – Tôi lắp bắp.
- Cất đi mà làm vốn, mẹ cũng chẳng giữ làm gì, chỉ để cho con cái thôi.
Tôi vẫn không hiểu gì, mẹ chồng tôi cho tôi 10 cây vàng xong thì bỏ sang phòng khác, tôi kéo chồng lại hỏi:
- Anh ơi, sao thế? Có chuyện gì mà mẹ lại thay đổi thái độ vậy anh, vừa nãy mẹ còn nói bóng nói gió em cơ mà.
- À, chuyện dài lắm, để lát anh kể cho nghe, giờ anh phải đi an ủi mẹ đã.
Tôi thấy chồng tôi đi pha một tách trà nóng rồi mang vào phòng cho mẹ chồng tôi. Nửa đêm, anh mới về phòng rồi bảo:
- Anh xin lỗi, mẹ anh cũng có hoàn cảnh giống em.
- Sao có hoàn cảnh giống em mà mẹ lại nói móc em thế hả anh?
- Ừ, tại bà khổ quá mà. Trước khi lấy bố anh, mẹ anh rất nghèo, bà ngoại chả có tiền, lúc cưới bà chỉ cho mẹ anh một cái nhẫn bạc mỏng làm của hồi môn, khi về nhà chồng bà nội anh hỏi, thấy cái nhẫn thì lấy rồi vứt luôn khiến mẹ anh khóc hết nước mắt. Sau đó bà nội anh cũng hành hạ mẹ anh dữ lắm, cuộc đời làm dâu của mẹ anh đến khổ, sau này bà nội anh mất mới đỡ. Mẹ anh cũng đã hứa với lòng mình rằng sẽ không hành hạ con dâu mới nữa, nhưng chắc lúc nãy bà buột miệng nói vậy thôi, em đừng để ý.
Tôi giờ mới hiểu ra, thì ra mẹ chồng tôi cũng có hoàn cảnh tương tự tôi, vậy mà tôi cứ nghĩ bà sinh ra trong gia đình giàu có, chả bao giờ biết đến đau khổ, nghèo khó là gì.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm, nấu đồ ăn rồi bưng vào tận giường cho mẹ chồng. Tôi bảo với bà:
- Mẹ dậy ăn sáng cho nóng ạ, con biết ngày mai là ngày giỗ bà ngoại nên hôm nay sẽ đi chợ để mua mấy thứ về làm giỗ cho bà.
Mẹ chồng tôi nhìn tôi đầy kinh ngạc, bà ngồi dậy ăn cháo, gương mặt rõ tội nghiệp, khác hẳn với vẻ đanh đá tối qua. Hôm đó tôi đi đến tiệm kim hoàn, mua cho mẹ chồng một chiếc nhẫn bạc. Tôi đưa cho mẹ chồng, bà ôm lấy tôi khóc nức nở, tôi cũng khóc vì tôi hiểu cảm giác của mẹ chồng tôi, chúng tôi đều xuất thân nghèo khó, đi lấy chồng chỉ có tí của hồi môn nhưng tôi biết mình may mắn hơn vì tôi đã gặp được một bà mẹ chồng tốt.
Theo blogtamsu