Thứ Tư, 24 tháng 5, 2017

Giá như chúng ta gặp nhau vào lúc cả hai đã trưởng thành và có thể kết hôn…

Đã ai nói với anh Tiếng chim hót còn thanh Trong cơn mưa chưa tạnh Có một người thương anh…

Có đôi lúc em nghĩ, nếu có thể gặp anh đúng thời điểm, khi mà ta đã trưởng thành, hoặc sắp kết hôn thì hay biết mấy. Thế nhưng, ông trời lại để ta gặp nhau vào những tháng năm thanh xuân. Ở những năm tháng ấy, em có thể trở thành người anh thích, nhưng không thể là người đi cùng anh đi đến cuối cuộc đời.

Trên thế giới này, ta gặp gỡ ai, quen biết ai, bỏ lỡ ai. Tất cả đều đã được sắp đặt. Có đôi lúc em tự hỏi, tại sao phải sắp đặt? Tại sao phần đời của mình, tình cảm của mình mà lại để duyên phận sắp đặt cơ chứ?

Giá như chúng ta gặp nhau vào lúc cả hai đã trưởng thành và có thể kết hôn...

Anh và em, quen và lạ, gần và xa. Ngẫm lại chuyện chúng mình, thật sự em rất đau lòng. Đau lòng vì nó quá đỗi mơ hồ và không rõ ràng. Em thích anh, là thật. Em đau lòng vì anh, là thật. Hai chúng ta không thể ở bên nhau, cũng là thật.

Lựa chọn? Em không có sự lựa chọn nào ngoài việc để anh xa, như một con ngốc mãi đứng đó nhìn bóng lưng ấy dần khuất. Khoảng cách thật sự rất đáng sợ, nó làm cho những người yêu nhau phải chia ly, làm cho đoạn tình cảm ngỡ rằng sẽ đời đời kiếp kiếp bên nhau phải tan vỡ trong phút chốc.

Giờ đây, mối quan hệ giữa chúng mình em cũng chẳng biết gọi tên là gì nữa. Không phải bạn, cũng chẳng phải tình nhân. Hai chúng ta là những con người cô đơn tìm được nhau, rồi lại buông tay nhau, mỗi người mỗi hướng, đi về phía không nhau. Anh thích em, em thích anh. Chuyện đó giờ đã chẳng còn quan trọng nữa rồi. Bởi thích nhau đã là gì nếu như ta chẳng thể ở bên nhau?

Giá như chúng ta gặp nhau vào lúc cả hai đã trưởng thành và có thể kết hôn...

Ở phương trời xa ấy, liệu anh còn nhớ đến em? Riêng em, mỗi đêm cố tự nhủ rằng sẽ đi ngủ thật sớm để không phải nhớ về anh. Nhưng em đã không làm được. Bao nhiêu đêm trôi qua kể từ lúc ta xa nhau, những kí ức vẫn luôn dày vò em từng giây từng phút. Đến khi nào em mới thôi không tự làm đau mình bởi kí ức đây? Đến khi nào em mới có thể chấp nhận được sự thật rằng, anh và em đã quá xa, không thể nào bên nhau được nữa? Đến khi nào?

Anh đã cùng em đi trên một đoạn đường không ngắn nhưng cũng chẳng đủ dài, sau đó quay người bước đi trên con đường của mình. Thế giới của anh thật sự rất lớn, con đường anh đi cũng rất dài. Còn em, em chỉ có thể đứng đó, nhìn anh rời xa. Dù sao thì em cũng cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã cho em những cảm giác quý giá của một thời thanh xuân lắm nuối tiếc. Sống tốt anh nhé!

anhanh2003

  • Đừng vì một người là ảo ảnh đã cũ, mà đánh mất người thật lòng thương ta.
  • Xin lỗi đã làm anh đau, người cũ của em
  • Hôn nhân bền vững không phải chỉ là yêu và yêu, mà chính là nằm ở điều này
  • Được vợ nhường chồng, nhân tình sung sướng đến ở, chưa được nửa năm đã chạy mất dép
  • Vợ ích kỷ vì không muốn tôi lo cho chú ruột và em họ
  • Tôi hận bản thân đã không biết giữ vợ
  • Hình ảnh chồng ‘soái ca’ vỡ vụn bẽ bàng đúng kỷ niệm 10 năm ngày cưới
  • Về nhà lấy tài liệu, chết lặng nghe những tiếng động lạ của chồng và ô sin trong nhà tắm
  • Ngày đi đẻ, em không dám nói cho bạn trai biết, đến khi tỉnh dậy, em không ngờ...
  • Bà chủ đột ngột tăng lương, thưởng thêm tiền liên tục và một ngày tăng ca bất ngờ...

Related Posts: