Chủ Nhật, 9 tháng 7, 2017

Cho anh được phép yêu em – Phần 23

-Gần tới chưa? Cậu cũng đã thấm mệt

-Cũng gần tới rồi, cố lên. Cô ủng hộ tinh thần cậu. chỉ cần nghe tiếng nói của cô là bao nhiêu mệt mỏi trong cậu tan biến hết.

Cuối cùng cũng tới nơi. Cậu và cô vào gặp ba. Nhìn thấy ba cô chực chào nước mắt nhưng cô kiềm chế lại. Cậu đưa đồ cho quản giáo mang vào cho ba cô.

-Ba ơi! Ba khỏe không ba

-Ba khỏe con ạ, ai thế con, mẹ đâu con

-Ông ngoại bệnh mẹ ra chăm ông ít hôm còn đây là bạn con

-Cháu chào chú, cháu là Khôi bạn học của Lan ạ

Cho anh được phép yêu em – Phần 23

Sau một hồi trò chuyện thì ba cô phải vào vì hôm nay cuối năm nên mọi người tất bật để đón giao thừa. Cô và cậu chào rồi cũng tranh thủ về để phụ dì chuẩn bị. Không khí tết ở đây làm cậu thấy ấm áp lạ thường. Đặc biệt năm nay cậu còn được đón giao thừa bên người đặc biệt nữa. Mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp!

Trên đường về cậu không ngừng nhìn bên này, liếc bên kia vì không khí đón tết ở đây chẳng giống như ở Sài Gòn chút nào. Mọi người nô nức đi ra đi vào, nhà bắt đầu trưng đèn nháy, mải nhìn lên cậu không để ý chạy xe vào ổ gà khiến cả cô và cậu đều ngã nhào xuống đường. Cậu lật đật dưng xe dậy rồi rối rít hỏi xem cô có sao không

-Tôi xin lỗi, xin lỗi em. Em đau ở đâu không? Rồi cậu phủi bụi đất dính trên người cô mà không để ý đến thái độ của cô. Cô nhìn cậu một cách nhẹ nhàng, không ngờ cậu lại lo lắng cho cô đến vậy

-Này, tôi đau lắm. Cô giả vờ nhăn nhó

-Đâu, em đau ở đâu

-Đây, đây, rồi đây nữa. cô chỉ loạn xa vào tay, vai, đầu. cô nghĩ chỉ đùa cho vui xem cậu phản ứng ra sao ai ngờ cậu càng lo lắng, cô chỉ vào cậu vừa thổi vừa xoa đến đó. Khi thổi vào trán cô và cậu vô tình nhìn nhau, bỗng nhiên cả hai thấy bối rối. Cô vội nói

-Tôi đùa đấy, dân võ như tôi mà đau đớn gì mấy cái té này. Hồi nhỏ leo cây tôi té suốt

-Không đau thật chứ! Cậu nhìn cô một lượt nữa

-Không thật mà, tôi mà đau tôi đã ăn vạ cậu rồi

-Tôi cũng muốn em ăn vạ tôi đây

-Thế chẳng khác nào cậu trù ẻo tôi té suốt chứ gì?

-Không! Ý tôi không phải thế. Chỉ cần em không bị gì thì em ăn vạ tôi thế nào cũng được. cậu vội phân bua. Cô cười rồi nói

-Thôi đi ông tướng, đi về còn phụ dì Hoa làm bánh chưng! Chiếc xe bị té khiến cái bánh cong vành nên không thể đi được, hai người đành dẩy bộ về quán sửa xe trước mặt nhưng họ nghỉ làm, cuối cùng cũng đành đẩy bộ chiếc xe thương binh về trả dì Hoa. Dì Hoa thấy hai người về cùng với bộ dạng ấy nên hỏi

-Hai đứa sao vậy? té xe à! Hay ai đụng vào 2 đứa?

-Dạ tại con không nhìn đường nên đâm trúng ổ gà té dì ạ! Khôi giải thích

-Trời ạ! Không nhìn đường thì nhìn đâu đấy, khổ thân hai đứa có làm sao không! Khôi chưa kịp trả lời thì Lan lên tiếng

-Cậu ta nhìn gái đấy dì ạ! Làm con phải chịu trận theo đấy. rồi cô nháy mắt dì. Cậu lại phải thanh minh

-Không phải đâu dì ạ. Tại con thấy trên đây lạ quá nên không chú ý thôi, chứ con đâu dám nhìn ai khác ngoài cháu dì. Hiểu ý cậu nên dì phụ họa thêm.

-À ra thế, nó ở đó thì lúc nào nhìn chẳng được, ai kêu cậu nhớ cho lắm vào. Rồi hai người cười khoái tí chỉ mỗi khổ thân cô hóa ra cô lại bị dì và cậu nói cạnh khóe. Đúng lúc ấy Phương từ trong nhà ra thấy thế vội lại phủi áo cho Khôi thì cậu ngăn lại

-Anh sao vậy, áo quần lấm lem hết rồi nè. Anh đau ở đâu không

-Cảm ơn Phương. Tôi không sao. Thôi mình đi thay đồ đi Lan rồi còn phụ dì làm bánh. Nói rồi cậu quay sang dắt tay cô đi. Phương thì càng thêm hậm hực cô phải nghĩ cách tách hai người ra thôi. Đợi hai người đi rồi dì Hoa nói

-Này Phương mẹ thấy con có vẻ thích cậu Khôi đúng không?

-Ai nói với mẹ thế, không có chuyện đó đâu. Cô chối

-Con không dấu được mẹ đâu, mẹ là người sinh ra con chẳng lẽ mẹ không hiểu con gái mẹ nghĩ gì!

-Đúng, là con thích anh ta đấy, thì sao nào?

-Con điên rồi, con không thấy cậu ta đối xử với Hạ Lan thế nào à, mẹ biết cậu ta rất thích con bé

-Mặc kệ, 30 chưa phải là tết mà mẹ. con sẽ khiến Khôi là của con

-Mẹ cấm, bà gắt lên nhưng không giám la lớn vì sợ cô và cậu nghe thấy

-Con nên nhớ nhà mình mắc nợ nhà con Lan nhiều, con không trả ơn được thì thôi, con mà làm gì ảnh hưởng đến nó mẹ sẽ không bỏ qua cho con

-Con là con mẹ hay Hạ Lan. Hồi bé đến giờ cứ mở miệng là mẹ lại nhắc đến Hạ Lan, Hạ Lan. Bảo con phải xem Hạ Lan thế này, Hạ Lan thế kia, sao mẹ không để con sống cuộc sống của chính con. Nói rồi cô giận dỗi bỏ vào trong nhà. Bà Hoa lắc đầu nhìn con gái mà thấy buồn thay với người chồng quá cố của mình. Khi bà có bầu Phương gần 8 tháng thì nhận được hung tin chồng bà bị lâm tặc bắn chết (chồng bà cũng là kiểm lân) lúc đó anh rể họ (là ông Hùng) đã liều mình đuổi theo bắt cho kì được tên đó để đền mạng cho chồng bà, vì sốc quá nên bà bị động thai và sinh non, cũng may nhớ có bà Vân và ông Hùng giúp đỡ tận tình nên mẹ con bà mới được như ngày hôm nay. Bà đang mông lung suy nghĩ thì Khôi và Lan đi ra, bà cố lấy lại vẻ tươi cười.

Theo Afamily

Related Posts: