Chủ Nhật, 9 tháng 7, 2017

Cho anh được phép yêu em – Phần 26

-Đi sớm nhé, chiều chị còn xuống trại thăm ba

-Um thế lát khoảng 3h mình đi nha

-Ừ

-Anh đi cùng được không. Khôi nhìn Lan vẻ nài nỉ. chứ không anh ở nhà một mình buồn lắm

-Chứ không phải không xa xôi nửa bước à? Dì Hoa nói đểu cậu

-Thôi anh ở nhà đi em với Phương đi tí rồi về m

-Thế anh chở đi nha rồi anh về?

-Đã bảo thôi còn ạ. Lan liếc nhẹ

-Thế vào đây anh bảo cái này. Nói rồi cậu xin phép dì Hoa vào phòng, lẽo đẽo theo sau

Cậu vào phòng lấy ra một hộp được gói rất đẹp đưa cho cô

-Cái gì đây?

-Em mở mắt xem đi. Cô mở mắt ra xem là một chiếc ip3

-Em không nhận đâu trả lại anh nè!

-Sao vậy?

-Em không thích

Cho anh được phép yêu em – Phần 26

-Này, nghe anh nói đã anh biết trong đầu em đang nghĩ gì, em hãy gạt bỏ ý nghĩ đó sang một bên đi được không. Anh không thích vì cuộc sống, thân phận của anh mà làm thành khoảng cách giữ chúng ta đâu. Anh sẽ không để bất cứ ai đụng chạm hay xúc phạm đến em dù chỉ 1 lần cho nên em hãy tin tưởng khi bên anh được không?

Cô nhìn vào mắt cậu. không hiểu lời nói của cậu nó có ma lực đến cỡ nào mà khiến cô mỗi lần nghe lại thấy yên lòng đến thế

-Nhưng…thú thật em không biết dùng, với lại em dùng máy này được rồi. cô lấy chiếc điện thoại cục gạch, cậu bật cười

-Anh không có ý gì đâu, chỉ là anh muốn nhìn mặt em từng giây từng phút thôi. Cũng giống như đi đâu em cũng có thể nhìn thấy mặt anh. Và anh có thể biết em đi đâu để còn kiếm em cho dễ chứ

-Sao thế được , cô ngạc nhiên cũng đúng thôi với những người như cô lấy đâu vài triệu để mua thứ xa xỉ như vậy chứ.

-Để anh chỉ cho. Anh đã cài đặt phần mềm gọi video mỗi lần anh gọi em, chỉ bấm vào đây là nhìn được mặt anh. Cậu nói rồi lấy máy gọi qua máy cô. Thấy khuôn mặt cậu hiện ra trên điện thoại cô cười thích thú. Bỗng có tiếng mở cửa, là Phương . đúng là vô ý, không thèm gõ cửa

-Chị Lan chuẩn bị đi nha rồi chúng ta đi thôi, cô liếc thấy cái điện trên tay Lan mà lòng càng ghen ghét. Nó nhanh chóng là của tao thôi, nghĩ thế rồi cô cười gượng ra ngoài

-Thôi, em đi nha.lan quay sang nói với Khôi

-Ừ đi nhanh rồi về, mà anh gọi nhớ nghe máy nha

Trông bộ dạng cậu lúc này làm như kiểu cô đi đâu xa lắm ấy

-Thôi ngủ đi đợi lát em rồi xuống ba

-Anh biết rồi. nói rồi cô đi ra chứ không còn đứng chào nhau thì chẳng biết lúc nào mới đi được

Cô đi thay bộ đồ áo phong quần jeans giản dị. Phương đã đợi cô ở sân. Vì nhà Ngân không xa lắm nên hai người đi bộ

Nói là đi nhà Ngân nhưng tới nhà Ngân được 1 lúc Phương lại lôi cô đi thêm vào chỗ nữa nhằm kéo dài thời gian.

-Mình về được rồi Phương, kẻo chị xuống thăm ba muộn mất. cô nhìn đồng hồ lúc này đã hơn 4h

Nhưng Phương nài

-Thôi tới nhà này nữa là về nè. Đã mất công đi rồi

-Nhưng còn ai nữa mà đi

-Đi, tới là chị sẽ biết m

Nói rồi cô kéo tay Hạ Lan đi, đi tới ngõ cuối rẽ vào căn nhà trong cùng Hạ Lan nhận ra ngay là nhà tên Long, cô nhíu mày

-Thôi em vào chơi đi chị về đây

-Đã tới tận đây còn đòi về. thôi vào đi chút rồi về. phương tỏ vẻ năn nỉ

-Một lát thôi đấy. cô miễn cưỡng theo Phương vào trong

Long đã ra sân đón hai người từ lúc nào, cậu nhìn Lan không chớp mắt

-Ôi Lan ngày càng xinh ra nhỉ

-Cảm ơn cậu tôi vẫn bình thường, nghe cái giọng điệu Long làm cô thấy bực mình

Long thích cô đã lâu nhưng cô không thèm ngó tới. Phương hối hai người vào nhà vì ở dây chắc cô phát điếc vì mấy lời nịnh bợ của Long.

-Thôi vào nhà đi, tôi mỏi chân lắm rồi. cả ba đi vào nhà.

-Hai người uống gì để tôi lấy nước cam nha

-Thôi tôi uống nước lọc được rồi. Lan từ chối

-Cho tôi bia đi. Phương nói lớn

-Sao em uống bia vậy về dì la đó

-Thời đại nào rồi còn không biết uống bia , ai như chị. Cô thay đổi thái độ nhưng thấy ván chưa đóng thuyền nên lại ngon ngọt

-Tết mà chị, vui tí có sao đâu

Long từ nhà bếp bưng lên li nước lọc và mấy lon bia

-Mời hai cô nương. Long mở bia cụng với Phương còn cô cầm li nước uống liền 1 hơi vì nãy giờ cũng khát rồi.

-Làm lon đi chị, Phương đưa lon bia cho Lan. Cô lắc đầu từ chối

-Thôi chị không uống đâu

-Chị không uống là không nể mặt em rồi. ngày mai về Sài Gòn rồi mà. Đi mà thử một miếng thôi. Phương cứ đưa lon bia trước mặt Lan, Lan đành phải nhấp môi một miếng. cái mùi nồng nồng, cái vị cay của bia làm cô muốn ói ra ngay lập tức. cô đứng dậy toan ra ngoài nhưng vừa đứng lên thì đầu óc cô quay cuồng, mọi thứ dường như muốn khép lại một màu đen bởi đôi mắt cô nặng trĩu, không lẽ bia ngấm vào người cô rồi cô chỉ muốn ngủ 1 giấc. cô chỉ kịp nghĩ tới đó rồi ngồi thụp xuống ghế không còn biết gì

Long bế thốc cô lên giường, toan lấy tay sờ vào ngực cô thì bị Phương hất ra

-Này ông pha bao nhiêu thuốc vào nước ấy

-Chắc cũng gần 1/3 lọ ấy

-Nhiều thế, biết có tỉnh trong đêm không đấy

-Yên tâm đi, tôi thử nhiều rồi. long ra vẻ tự hào với tay nghề của mình

-Ông cũng chó má nhỉ? Mà tôi nói rồi khi tôi chưa đồng ý không được làm bậy nếu không đừng trách Phương này không nói trước

Theo Afamily

Related Posts: